Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

VỊNH TÔ CANH!


(Mong nhà thơ Nguyễn Khuyến tha mạng)   
   Tô canh lạnh lẽo nước trong veo
Một miếng thịt heo bé tẻo teo
        Một- hai- ba- bốn , năm thằng ngó
   Một đứa nhanh tay vớt cái vèo

KỶ NIỆM NGÀY XƯA

KỶ NIỆM NGÀY XƯA

Chẳng còn buổi học ngày xưa
Tụi mền hai đứa trời mưa chung đường
Đi trong giá buốt ngậm sương
Trời mưa ướt sũng con đường ta đi
Vậy mà tau chẳng lạnh gì
Bởi vì mi đã thầm thì đi bên
Mà răng hồi nớ chẳng ..."lên"
Bữa ni như rứa ..hắn "lên" vèo vèo(He..he..he)
                        K.P


EM NGÀY ẤY

EM NGÀY ẤY
Em ở đây con đường sao quen quá,
Con nắng chiều với anh sao vội vã,
Hắt khẽ vào em cho đôi má thêm hồng.
Thoáng bâng khuâng anh nhớ một mùa đông
Mây bỗng dịu như mát em ngáy ấy,
Bình thường thôi sao anh thấy đẹp vô cùng.
Mưa có dứt sau mỗi lần em khóc,
Nắng có hồng khi ánh mắt em trobng
Chiều có tà khi em nhiều suy nghĩ,
Có bình minh những lúc em ngây ngô
Lúc em đùa ngọn song có nhấp nhô
Mãi là thế đến mai kia em nhé
Em vẫn còn đây nhưng có lẽ
Chỉ hai người song lại quá cô đơn

Anh vô phước chẳng có được nhiều hơn
Vi` tình anh đã trao cho em tất cả
Mạch tim em giờ chảy theo nhiều ngã
Cố giữ tình em.......anh quá bất tài.
K.P

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Đêm tết bính tý

Những con đường vắng hiu
Buổi sáng trôi đi nỗi nhớ
Dòng suối nằm ngủ mê
Cả khu rừng buồn
Chủ nhật tết
Anh nghĩ chút gì về em
Không yên tâm , khi nghĩ còn tết.
Chủ nhật dài đặc biệt
Thế giới đều yên lặng anh như chết.
Chủ nhật buồn
Cái tết lãng quên.
Có nên đi đâu không?
Khi sự mệt mỏi đang cuộn tròn.
Những con chim cũng lười bay.
Ngay cả con chó cũng không thèm sủa
Ngoài làng tiếng cười vang
Chủ nhật không khí tết còn rộn
Chút gọi là vui .
Còn đó còn vui ghê ngoài đó
Mặc kệ anh thích nằm mơ về ai
Đôi khi giấc mơ mà đẹp hơn cả

Không còn mưa coi như trời đã tạnh
Biển hết động coi như sóng dịu hiền
Đoạn tuyệt những mối tình lãng tử tứ phương
Để yêu em như mối tình đầu.


Chẳng hiểu anh yêu em tự bao giờ
Mà những đêm thức trắng lo toan
Lo cho em thời gian không vất vả.
Thấy em gầy anh buồn bã suy tư.
Hoàn cảnh của chúng mình chịu vậy sao ư
Anh để thời gian qua em lo khổ
Kiếp phong trần anh chưa hẳn làm quên
Thời gian đã qua nhưng chưa xóa hận thù
Vì cũng thương em những đêm dài không ngủ.
Quyết gác chuyện đời để chỉ yêu em
Anh thầm hứa vì em tất cả
Mà đôi khi vương chút sự đời
Làm cho em chưa vui còn lo sợ
Thông cảm đi em dần dần anh gác bỏ
Những gì quá khứ chỉ nghĩ tương lai
Em của anh sẽ hạnh phúc lâu dài
Một tình yêu hạnh phúc mãi mãi
Đến bên em suốt thời gian còn lại*******************
Dành cho em những đêm buồn và nhớ em….

Đụ mạ đời

DMD

Đến ngày mai chia cơm nhau từng hạt
Mỗi hơi thuốc hớp nước cũng chia.
Đùng chuyện nhỏ đánh nhau ôi tơi tả
Chảy máu đầu miệng vẫn cười tươi.

DMD ta đã quen rồi gian dối
Và cũng quen nhiều nỗi cô đơn.
Thì Khe Mạ đây đâu phải là tận số
Chẳng phải trong tù còn có ấm khi đông.
Có cả chăn bông ngày ba bữa.
Dù hoang vắng nhưng chó mèo đầy đủ.
Vẫn có vui khi gà gáy bình minh
Công việc mình thích làm không thì ngủ
Dù chưa đủ nhưng không phải là khao khát.
Có cô đơn nhưng chưa nỗi đau buồn.
Có gian khổ mà tương lai đầy hy vọng.
Lấy lao động làm hình thức luyện tập.
Lấy khó khăn tập được thói kiên trì.
ĐMĐ tao chẳng ngán chi.

ĐMĐ Ta đã nhiều lần ly biệt
Đã đắng cay cũng lắm tủi sầu
Sá chi đâu khi ta đã quyết
Quen gian dối từng quen nhiều phản bội
ĐMĐ ta đã chẳng cần chi
Đã từng lang thang trên hè phố
Đêm công viên ngủ ghế đá một mình.
Sáng ngày mai uống cà fee cùng tụi … đĩ
Vẫn cứ vui khoái lạc qua ngày
Vẫn là đời ta đã nhiều lần thay chốn
Đá Bàu Tre Đồng Nai làm khách sạn
Cũng một mình một chốn rừng hoang.
Đêm tâm sự với tắc kè ngày đùa với khỉ
Uống rượu tụi mùng chích Bạch Phiếm đốt hai.
Ngày lại tháng qua đời vẫn vui được
ĐMĐ đâu chẳng có niềm vui .
Những ngày dài đi Quy Nhơn Đồng Hới
Đến ga Vinh là dứt đoạn một chuyến tàu
Hàng xuống gông điểm tâm cùng khách lạ
Có những lúc tay mới còng số tám
Nhìn người thân mà nước mắt rơi...
                                 Khánh Phong Q

LẬP XUÂN NHỚ EM


Đã bảy năm rồi phải không em ?
Xa Hải Phòng xa tiếng gọi bu ơi
Lúc trời khuya trên đường về giá lạnh
Đã tắt đèn còn lại bóng màu xanh.
Cạnh giường em ngồi đọc truyện chờ anh
Em khẳng định tình ta không mãi mãi
Mà vẫn ôm kỷ niệm đợi chờ.

Em còn nhớ lập xuân vào năm ấy
Em dẫn anh đi phố sắm xuân.
Anh chọ cho em quần màu xanh lá
Aó model kê(kẻ) gối trứng gà.
Đến hàng len khăn ấm em mua
Cũng khăn xanh em tặng quàng anh.
Ngày ra đi anh xin dành gửi lại
Thay tiếng trả lời đừng đợi nữa em ơi.
Anh không phụ tình em, nhưng em... hoa trắng!
Anh muốn đời mình nhẹ trước chia ly
Đến bây giờ cũng đã bảy năm qua
Không còn tình mà còn vương nghĩa nặng.
Anh sẽ về với kỷ niệm.
Không như bảy năm trời yên lặng như đồng gặt xong.
KPQ